Để đam mê (tình cờ đọc được bài này trên blog của anh namloc56... thấy hay hay nên copy dán về nhà mình để chia sẻ và nghĩ tí...) Ai cũng có một thời tuổi trẻ đầy đam mê, đôi khi ngông cuồng dại dột, để rồi khi nó trôi qua, người ta vẫn mĩm cười nhớ lại hình ảnh trẻ trung và ngốc nghếch đáng yêu của mình, cười độ lượng và tha thứ. Dường như nhiều người nghĩ tuổi trẻ gắn với những đam mê, nên một cách mặc nhiên, khi không còn trẻ mình cũng không cần đam mê nữa! Và như thế, theo thời gian người ta đánh mất dần một cảm giác rất tích cực trong đời sống gia đình - cảm giác mình say mê một ai đó, say mê một điều gì đó, say mê đến mức muốn mang lại những niềm vui rực rỡ cho nhau bất cứ khi nào mình có thể... ĐAM MÊ - NGUY HIỂM LẮM... Nếu được chọn giữa một cuộc sống đam mê, sôi nổi, nhiều điều mới lạ và một cuộc sống an nhàn, bình ổn, không có biến động gì mà mình không biết trước, đa phần chúng ta hẳn sẽ chọn cuộc sống thứ hai, dù vẫn mở mắt ngưỡng vọng thế giới rực rỡ của c