Chuyển đến nội dung chính

What's "đam mê"?

Để đam mê

(tình cờ đọc được bài này trên blog của anh namloc56...  thấy hay hay nên copy dán về nhà mình để chia sẻ và nghĩ tí...)

Ai cũng có một thời tuổi trẻ đầy đam mê, đôi khi ngông cuồng dại dột, để rồi khi nó trôi qua, người ta vẫn mĩm cười nhớ lại hình ảnh trẻ trung và ngốc nghếch đáng yêu của mình, cười độ lượng và tha thứ. Dường như nhiều người nghĩ tuổi trẻ gắn với những đam mê, nên một cách mặc nhiên, khi không còn trẻ mình cũng không cần đam mê nữa! Và như thế, theo thời gian người ta đánh mất dần một cảm giác rất tích cực trong đời sống gia đình - cảm giác mình say mê một ai đó, say mê một điều gì đó, say mê đến mức muốn mang lại những niềm vui rực rỡ cho nhau bất cứ khi nào mình có thể...

ĐAM MÊ - NGUY HIỂM LẮM...

Nếu được chọn giữa một cuộc sống đam mê, sôi nổi, nhiều điều mới lạ và một cuộc sống an nhàn, bình ổn, không có biến động gì mà mình không biết trước, đa phần chúng ta hẳn sẽ chọn cuộc sống thứ hai, dù vẫn mở mắt ngưỡng vọng thế giới rực rỡ của cuộc sống thứ nhất; trừ những con người vốn mang trong mình bản chất tự do, chấp nhận phiêu lưu và nguy hiểm như các nghệ sĩ, nhà thám hiểm chẳng hạn...Nhất là chúng ta, những người phụ nữ, đều luôn mong muốn xây tổ ấm bình an trong một thế giới ổn định. Sau một vài vấp ngã tuổi thanh niên, chúng ta đều chín chắn, trưởng thành và cố gắng xóa khỏi bộ nhớ của mình những chọn lựa mang tính phiêu lưu, cho dù nó có là đam mê một thuở của mình.

Niềm tin rằng đam mê gắn liền với nguy hiểm, với hư hỏng được xây dựng khá vững chắc trên những dẫn chứng sống động của thực tế. Đam mê là theo đuổi những cảm xúc mạnh mẽ, mãnh liệt, có thể khiến mình không tự chủ được, cuốn mình vào những hiểm nguy không lường trước được. Trong cơn đam mê, người ta tràn đầy năng lượng, có thể thực hiện những cú nhảy đột phá, chạm tới những tầm mức mà bình thường không thể với tới được, có thể yêu ai đó cuồng nhiệt và say đắm...Nhưng cũng có thể té ngã, rơi xuống, đau đớn, bầm dập và nhiều khi mất trắng. Sự nguy hiểm và cũng là sự hấp dẫn của niềm đam mê nằm ở chỗ người ta chấp nhận hy sinh bản thân mình. Khi không còn dám chấp nhận điều đó, người ta sẽ thôi không còn đam mê nữa.

"BUỒN LE LÓI
SUỐT TRĂM NĂM..."

Khi ngọn lửa trong mỗi con người, trong mỗi gia đình không cháy rực rỡ, không tỏa hơi ấm và năng lượng, mà chỉ sáng lờ nhờ, tù mù, người ta rất dễ mệt mỏi buồn chán. Khi mỗi con người không có ánh sáng tỏa từ bên trong bản thân, người ta phải vay mượn những thứ rực rỡ bên ngoài để khoác vào mình, nếu không muốn mình xám xịt, không màu sắc.

Điều đáng nói là những cuộc đời "buồn le lói suốt trăm năm" ấy không thể, hoặc rất khó nhận ra sự đơn điệu và tẻ nhạt trong cuộc sống của mình. Họ sống trong ánh sáng mờ nhạt ấy và tự nhủ mình : cuộc đời là như thế, thế này là đã ổn, đã tốt lắm rồi...

Cho đến một ngày nào đó, chói mắt trước một quầng sáng rực rỡ bất chợt xuất hiện trước mắt, họ, rất có thể sẽ trở thành một con thiêu thân lao vào quầng sáng kỳ diệu ấy và chết cháy trong đó mà không hiểu vì sao mình dại dột đến vậy. Trong trường hợp này, bản thân niềm đam mê không có lỗi, những quầng sáng rực rỡ kia cũng không có lỗi, lỗi là do những người sống quá lâu trong tình trạng thiếu đam mê, đã không tập được cho mình quen mắt với những vầng ánh sáng rực rỡ khác thường. Vì lý do an toàn trong một giai đoạn cụ thể nào đó của cuộc đời, người ta có thể tạm gác lại những đam mê nhưng sống cả một cuộc đời dài mà thiếu ngọn lửa đam mê của mình, cũng gần như là sống một cuộc đời ảm đạm, buồn tẻ.

Khát khao hạnh phúc luôn là một khát khao vĩnh cữu của con người. Nhưng, không có đam mê thực sự cũng không thể có hạnh  phúc thực sự. Có chăng, chỉ là những thứ gần như là hạnh phúc. Đôi khi chỉ vì lo sợ, ngại ngần, chúng ta đã tự mình tắt đi ngọn lửa đam mê của mình, mà không biết rằng mình đã tắt luôn cả ngọn lửa hạnh phúc của mình, cùng theo sự tàn lụi của niềm đam mê ấy.

CHỌN LỰA VÀ CHỦ ĐỘNG

Phần lớn chúng ta đều có thể chủ động chọn lựa : nên hay không nên đam mê một điều gì đó. Điều này nghe có vẻ nghịch lý nhưng thực ra, nó logic ở chỗ; vì chúng ta đã không chủ động chọn lựa đam mê, chúng ta để mình bị rơi vào những đam mê mà mình không định hướng trước, thậm chí không lường trước được nên dễ đánh mất mình.

Trên hết, con người luôn là một sinh vật đầy ắp cảm xúc. Chất lượng cuộc sống của mỗi người chính là chất lượng của những cảm xúc mà người ta nhận được và sở hữu : có người sở hữu nhiều niềm vui, tình yêu thương, cảm giác tích cực nhưng cũng có người luôn có cảm giác thất vọng, lo âu, căm giận, mất mát... Chọn lựa thắp lên trong mình ngọn lửa nào đồng thời cũng là chọn lựa mình sẽ sở hữu cái gì. Vậy, hãy giữ cho mình ngọn lửa của đam mê, và hãy chọn lựa những niềm đam mê tích cực. Ngọn lửa ấy không ai thắp hộ, hãy tự thắp lên cho mình, để khỏi bị chói mắt trước ngọn lửa của người khác. Muốn thoát ra khỏi sức hấp dẫn của những đam mê bị động, hãy là một người chủ động đam mê.

Đam mê gia đình, đam mê nấu ăn, đam mê nghề nghiệp hay thậm chí đam mê một người nào đó...tất cả đều tạo ra năng lượng, đều kích thích sự cố gắng và niềm vui trong từng hoạt động mỗi ngày. Đừng sợ nguy hiểm, bởi hiểm nguy có mặt trên mọi nẻo đường đời. Hãy chấp nhận và chủ động đương đầu với hiểm nguy, còn hơn để mình rơi vào những cơn nguy khốn không hề được dự liệu.

Đôi khi trong đời, biết mình đam mê điều gì và được theo đuổi niềm đam mê của mình đã là một hạnh phúc...

H.M
----------------------------------------------------

Nhận xét

  1. Bài này chí lý, Opoapj rinh về quá đúng :))

    Trả lờiXóa
  2. hihi! thấy cũng hay hay nên copy về đọc tham khảo chị ạh! Có một vài điều chưa thỏa mãn lắm ví dụ như là khi nói "niềm tin đam mê gắn với hư hỏng" nghe cứ oan trái thế nào ý :)
    với cả là khi nói về ngọn lửa trong một gia đình thì ko đơn thuần chỉ là đam mê hay chỉ mỗi đam mê là ko đủ mà thậm trí ko thể gọi là đam mê được, nó khác ạh :)

    Trả lờiXóa
  3. anh nghĩ em tự viết chủ đề này theo cảm nghĩ của em, chắc hay hơn nhiều và anh có cơ hội để rinh về ...nhà anh

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét