Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2010

Bạo hành núp bóng yêu thương :(

mẹ yêu bạn ộp này lắm ý! (ảnh chụp hè 2010-Nam Dinh) Bạo hành núp bóng yêu thương - hức hức Mình chạy ra chạy vào nhà chị AT chộp chộp để đọc đi đọc lại cái bài này. Hôm nay mình vừa đẹt cho ban ộp hai phát vào tay chắc là đau lắm nên cu cậu rơm rớm nước mắt. hức! Sao mà mình bức xúc quá nói hoài nói hòai mà sao bạn ộp chăng chịu tiếp thu gì cả. Cẩu thả và chểnh mảng một cách quá đáng. Hôm vừa rồi làm bải kiểm tra kết thúc học hè mà bạn rước ngay về tặng mẹ một con 4. hự! lòng mẹ như có gai cào cào xới xới vậy đó. Đầu bài thì chép sai, tính thì tính nhầm mà chữ thì thôi rồi như là có một con gà nhả xổ vô vở của bạn ấy. Ấy thế mà mỗi lần mẹ nhắc bạn ý học, nhắc bạn ý luyện chữ bạn cứ dãy tưng tưng cả người như mẹ sắp tra tấn ý. Mình dùng đủ các chiêu sách từ thủ thỉ nhỏ to, đến mắng và thậm chí cả gậy nữa mà bạn chỉ lên tinh thần được 5 giây rồi đâu vẫn hoàn đó híc! híc! nhiều lúc mình còn phải hỏi thế bây giờ mẹ phải làm gì thì con mới sửa lỗi. Trời trời! Có những lúc mình tưởng

NHỮNG HÒN SỎI TO TRONG CUỘC SỐNG

Câu chuyện này mình thấy hay quá nên copy từ nhà chị hoanghontim dan vao đây để mình tự học và đẻ dành sau này đọc cho con trai. Có một ngày nọ, một vị giáo sư lớn tuổi của Trường Quốc gia Hành chánh được mời đến tham gia giảng dạy tại một khóa tập huấn cho một nhóm 15 vị lãnh đạo của 15 Công ty lớn về “ kế hoạch thời gian hiệu quả”. Nội dung tập huấn này là một trong năm nội dung của khóa tập huấn. Vị giáo sư chỉ có duy nhất một giờ để giảng dạy. Đứng trước nhóm học trò tài ba này (sẵn sàng ghi lại tất cả những gì giáo sư sẽ truyền đạt ), ông giáo sư lần lượt nhìn từng người một, rồi nói với họ :” Chúng ta sẽ thực hiện một thí nghiệm.”. Ở bên dưới bàn của vị giáo sư, trước các học viên, ông lôi ra một bình thủy tinh cỡ 4 lít và đặt nó nhẹ lên bàn trước mặt ông. Kế đó ông mang ra khoảng trên một chục hòn sỏi to gần bằng trái banh tennis và ông đặt từng hòn sỏi vào bình thủy tinh. Khi bình thủy tinh đã đầy các hòn sỏi và không thể nào thêm đặt nữa thì ông từ

Tình yêu là gì?

… Một nhà điêu khắc đang làm việc với một tảng đá. Một người tới để xem việc tạc tượng thế nào và chẳng thấy dấu hiệu gì của tượng cả, anh ta chỉ thấy một tảng đá bị đục đẽo nham nhở đây đó bằng búa và đục. “Ông làm gì thế?” người này hỏi “Ông không định làm tượng hay sao? Tôi tới để xem tạc tượng, nhưng tôi chỉ thấy ông đục vỡ đá.” Nghệ nhân nói   “Bức tượng đã có sẵn bên trong rồi. Không cần phải làm nó. Bằng cách nào đó phải tách bạch cái khối đá vô dụng vốn đang trộn lẫn vào nó, ra khỏi nó, và thế thì bức tượng sẽ tự lộ ra. Bức tượng không được làm ra, nó được phát hiện ra. Nó được khám phá ra; Nó được đưa ra ánh sáng” Tình yêu bị giam kín trong con người, nó chỉ cần được khơi ra. Vấn đề không phải là làm sao tạo ra nó, mà là làm sao khám phá ra nó. Chúng ta đã tự bao bọc mình bằng cái gì? Cái gì không cho phép tình yêu trào lên bề mặt? Bạn hảy hỏi một người hành nghề y xem mạnh khoẻ là gì? Thật là rất kỳ lạ, nhưng không bác sĩ nào trên thế giới có t

bạn cu Oạp

Bạn ọap này cực kỳ đáng yêu ( Đảo Cù Lao Chàm hè 2010) Cập nhật liền tay ko để là quên mất tiêu. mấy hôm trước ộp vào đọc blog mẹ dành riêng cho hai bạn nhỏ Ộp thích lắm. Thế nên hôm nay mình rút kinh nghiệm luôn. Sáng nay hai mẹ con oạp đang ngồi ăn sáng thấy ọap phụng phịu. Mẹ ơi! Minh thích tuổi rồng hơn. Tuổi rồng à? ok để đổi nhé! mẹ sẽ gặp lại bác sỹ để nhờ đổi nhé! nhưng mà tại sao thế? Tại vì Minh hay bị ăn thịt lắm (minh tuổi gà mà), Minh ko thích! Minh thích tuổi rồng hơn . Chuyện bạn ọap nhiều lắm nhưng mẹ làm rơi rụng hết rồi Có một ngày bà mua cho bạn lốc sữa, bạn uống đáng vèo rồi vứt vỏ hộp trên dường. Bà bảo bạn vứt vào sọt rác và chỉ cho bạn chỗ người ta hướng dẫn uống xong phải vứt vào sọt rác. Bạn nghe lời và rất ý thức làm ngay nhưng sau đó bạn hỏi thế người bị mù thì làm sao họ biết??? :D Bà bảo thế nên con cần phải giúp đỡ họ ;) Thằng cu oạp được bố phong danh hiệu là nhà phát minh vì oạp hay sáng chế ra rất nhiều đồ vui mắt nhưng chuyện này p

đi xe độp đôm vô cái bồn

Hành trình Quảng nam được lên kế hoạch hết sức âm thầm. Âm thầm koâi chịu nổi vói tuyên bố lịch gogo là vao 18 nhé thu xếp mọi cuộc hẹn. Chuong trinh khỏi hành hết sức là vội vàng. Bao giờ cũng thế

Dối già ;)

Mấy hôm nay mình tự thấy có điều gì đó ko ổn nhưng chiều nay thì thấy lòng chùng chùng, lòng buồn buồn và nhiều câu hỏi để tự hỏi mình mà ko biết trả lời sao. Chiều qua mình có việc quay trở về nơi làm cũ, về đấy lúc nào cũng cười tít, thấy nhớ lắm; về đấy câu nói đầu tiên khi mọi người nhìn thấy mình luôn là ồ với àh :). Chiều qua về đấy mình quăng hết đồ của mình lên bàn chạy vội ra sau, lúc vào thấy mọi người cười hihi hóa ra cười cái đeo chìa khóa của mình. Bậy bạ quá! Và thế là cái cớ để nói rằng em Lan luôn có điều gì đó thật đặc biệt và đó là bí quyết đấy! Chẹp! bí quyết gì? bí quyết để luôn có sự chú ý của một số người, luôn mới! Ặc! sao mình ko thấy nhỉ? Trên đường về làm mình nghỉ mãi mình có gì đặc biệt nhỉ? mình tìm tóet cả mắt, lục lọi tỉ mỷ mà chả thấy đâu. hức! thế là mình thấy mình vô vị quá! hức! Tối hôm trước mình vừa xem cái phim gì đó trên HBO (mình thích xem film  lắm nên thường hay thức muộn nằm xem một mình ko ai phiền) ko biết tên phim là gì nữa vì mở ra đã có

ngày.... tháng... năm...

Dường như mình ko thể nào bắt đầu được. Đó là sự tệ hại hay là nỗi vui mừng bởi thời gian sẽ ko còn bị san sẻ với những cái mà người ta hay gọi là ba lăng nhăng hay là tốn thời gian vô ích. Đó là cái suy nghĩ rất thật mà mình có thể nói ra ko ngại ngùng bởi những ai nghiền blog đều có thể hiểu hoặc là cố gắng mà hiểu về cái nửa còn lại ko giống mình. Cái nửa còn lại sẽ chẳng thể nào hiểu nổi hoặc sẽ cố tình chẳng bao giờ hiểu cả và mình sẽ chẳng mất công vô ích để thuyết phục họ hiểu mà họ chỉ nên chấp nhận mà thôi. Đừng hiểu! :) Mình làm sao vậy nhỉ? lâu lắm mình ko càm ràm! Dạo này mình hay bị khó chịu bởi những chuyện hết sức là vớ vẩn. Ví dụ như là hôm trước ở bể bơi. Sau một hồi vẫy vùng dưới bể chắc là nước thẩm thấu nên phải lên bờ giải quyết :P Lúc quay trở lại mình đanh đứng trên thành bể thấy một cô gái trắng trẻo, xinh vừa cứ nhìn mình chằm chằm. Nghĩ bụng "cái con này vô duyên nhìn cái gì thế? hắn nhìn mình hay nhìn cái vòng đeo tay của mình?