Chuyển đến nội dung chính

Vẫn, vẫn và vẫn....

"Vắng cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui"
Đó là điều tất yếu trong một cuộc sống cộng đồng, hà cớ chi cứ mắc mắc, vướng vướng. Cuộc sống là sự vận động, vận động ko ngừng và thậm chí là ko hề mệt mỏi. Có chăng chỉ là sự mệt mỏi của mỗi cá thể để rồi chỉ tạm dừng vài phút và rồi lại cuống cuống lao theo cho kịp vòng xoay. Xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.... và xoay tròn.
Chẳng có ai đi ngược lại cái vòng xoay đó và cũng chẳng có ai bước được ra ngòai cái vòng xoay cả, cứ thế cứ thế một cách vô thức mà thành.
-------------------------------------------------
Hẫng!
Một sự hụt hẫng mà có lẽ là tất cả đều hiểu nhưng cũng có thể chẳng người nào hiểu. Sự thật nhiều khi khó nghe nhưng vẫn phải chấp nhận bởi vì đó là một sự thật hết sức hiển nhiên. Chỉ còn một điều duy nhất là luyến tiếc, luyến tiếc với cái tâm huyết mười mấy năm trời, luyến tiếc với cái hứng thú đã níu đã kéo trong suốt thời gian đã qua.
Tôi đã bước chân đi thì sẽ vẫn phải tiếp tục bước nhưng tôi tin một ngày tôi sẽ quai trở lại, lại chạm vào cái điều làm tôi thích thú, vì nó mà tôi đã cảm thấy hẫng hụt xiết bao.
Sợ nhất là ko được nghe lời nói thật!!!
-------------------------------------------------------------
Nhớ!
Có một ngày tôi nhớ, tôi nhớ một phút giây nhỏ sống với những bồng bột. Nhớ một chút tình qua, trong veo như kính. Tôi tự hỏi liệu con người ta có giả tạo cảm xúc được ko? Tôi nhớ lắm và biết chắc sẽ chẳng lúc nào lại có được một chút thời gian như thế với sóng nước với vỏ cây với hoa vàng và gió và nắng và một chút lành lạnh để húng hắng, để sụt sịt, để khép vào vạt áo và để ngớ ngẩn kiếm tìm, ngớ ngẩn quay về với luyến tiếc.
Tôi buộc nợ đeo vào cổ người, gài hẹn vào túi áo nhưng chẳng đòi hỏi con mắt kiếm tìm, lần hồi trả nợ. Cất để dành rồi đôi lúc treo lên để ngắm để có lúc trộm mong rằng nợ được trả, hẹn được theo.
---------------------------------------------------------------
Nhớ ngày xấu xí
ngày vẩn đục sóng đời. Bước chân rón rén bước qua từng viên gạch trên rãnh nước đen ngòm để có lúc trượt chân mà vấy bẩn. Chạy vội về nhà gột rửa sức dầu thơm vẫn chưa thấy sạch. Sợ mà kinh! ko thể tưởng tượng được.
Quấn chặt mình lại trong khăn sạch, vải sạch, quần áo sạch....
Tự thấy mình đừng quá mong manh...
----------------------------------------------------------------
Tham lam
tham lam là điều đáng sợ khiến con người ta chẳng thể ngừng ham muốn, chẳng thể ngừng đòi hỏi và sẽ cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình... híc!
-----------------------------------------------------------------



Nhận xét

  1. Em ui. Kiểm ra trên đời ai cũng có điểm nọ điểm kia mờ. Chị oánh dấu xác nhận là em còn ngon chán.

    Trả lờiXóa
  2. cuộc sông vẫn tiếp tục, vòng quay vẫn cuốn ta đi tiếp mà... Còn nhìn thấy được là còn tiến lên mừ...

    Trả lờiXóa
  3. Sao 1 entry mà nhiều tâm trạng thế em???

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét