Chuyển đến nội dung chính

Vẫn, vẫn và vẫn....

"Vắng cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui"
Đó là điều tất yếu trong một cuộc sống cộng đồng, hà cớ chi cứ mắc mắc, vướng vướng. Cuộc sống là sự vận động, vận động ko ngừng và thậm chí là ko hề mệt mỏi. Có chăng chỉ là sự mệt mỏi của mỗi cá thể để rồi chỉ tạm dừng vài phút và rồi lại cuống cuống lao theo cho kịp vòng xoay. Xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.... và xoay tròn.
Chẳng có ai đi ngược lại cái vòng xoay đó và cũng chẳng có ai bước được ra ngòai cái vòng xoay cả, cứ thế cứ thế một cách vô thức mà thành.
-------------------------------------------------
Hẫng!
Một sự hụt hẫng mà có lẽ là tất cả đều hiểu nhưng cũng có thể chẳng người nào hiểu. Sự thật nhiều khi khó nghe nhưng vẫn phải chấp nhận bởi vì đó là một sự thật hết sức hiển nhiên. Chỉ còn một điều duy nhất là luyến tiếc, luyến tiếc với cái tâm huyết mười mấy năm trời, luyến tiếc với cái hứng thú đã níu đã kéo trong suốt thời gian đã qua.
Tôi đã bước chân đi thì sẽ vẫn phải tiếp tục bước nhưng tôi tin một ngày tôi sẽ quai trở lại, lại chạm vào cái điều làm tôi thích thú, vì nó mà tôi đã cảm thấy hẫng hụt xiết bao.
Sợ nhất là ko được nghe lời nói thật!!!
-------------------------------------------------------------
Nhớ!
Có một ngày tôi nhớ, tôi nhớ một phút giây nhỏ sống với những bồng bột. Nhớ một chút tình qua, trong veo như kính. Tôi tự hỏi liệu con người ta có giả tạo cảm xúc được ko? Tôi nhớ lắm và biết chắc sẽ chẳng lúc nào lại có được một chút thời gian như thế với sóng nước với vỏ cây với hoa vàng và gió và nắng và một chút lành lạnh để húng hắng, để sụt sịt, để khép vào vạt áo và để ngớ ngẩn kiếm tìm, ngớ ngẩn quay về với luyến tiếc.
Tôi buộc nợ đeo vào cổ người, gài hẹn vào túi áo nhưng chẳng đòi hỏi con mắt kiếm tìm, lần hồi trả nợ. Cất để dành rồi đôi lúc treo lên để ngắm để có lúc trộm mong rằng nợ được trả, hẹn được theo.
---------------------------------------------------------------
Nhớ ngày xấu xí
ngày vẩn đục sóng đời. Bước chân rón rén bước qua từng viên gạch trên rãnh nước đen ngòm để có lúc trượt chân mà vấy bẩn. Chạy vội về nhà gột rửa sức dầu thơm vẫn chưa thấy sạch. Sợ mà kinh! ko thể tưởng tượng được.
Quấn chặt mình lại trong khăn sạch, vải sạch, quần áo sạch....
Tự thấy mình đừng quá mong manh...
----------------------------------------------------------------
Tham lam
tham lam là điều đáng sợ khiến con người ta chẳng thể ngừng ham muốn, chẳng thể ngừng đòi hỏi và sẽ cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình... híc!
-----------------------------------------------------------------



Nhận xét

  1. Em ui. Kiểm ra trên đời ai cũng có điểm nọ điểm kia mờ. Chị oánh dấu xác nhận là em còn ngon chán.

    Trả lờiXóa
  2. cuộc sông vẫn tiếp tục, vòng quay vẫn cuốn ta đi tiếp mà... Còn nhìn thấy được là còn tiến lên mừ...

    Trả lờiXóa
  3. Sao 1 entry mà nhiều tâm trạng thế em???

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trạng thái cảm xúc

10 TRẠNG THÁI TÂM LÝ BẠN CHƯA TỪNG NGHE TỚI VÀ THỜI ĐIỂM MÀ BẠN TRẢI QUA CHÚNg Lưu ý :  Các trạng thái cảm xúc trong bài chưa có tên tiếng Việt nên mình sẽ giữ nguyên bản tiếng Anh. Một số trạng thái sau khi đọc xong bạn có thể liên tưởng tới những từ miêu tả trong tiếng Việt (giả dụ “lâng lâng”, “choáng ngợp”,…) nhưng đây là tên khoa học chính xác nên mình vẫn sẽ giữ quan điểm tôn trọng nguyên bản. Tuy nhiên nếu có từ nào dịch được thì mình sẽ để tên tiếng Việt trong ngoặc đơn bên cạnh. Mọi người đều hiểu ý bạn khi bạn nói mình vui vẻ hay buồn bã. Thế còn những trạng thái tâm lý không thể gọi tên thì sao? Sau đây là những cảm xúc mà bạn có thể đã từng trải qua nhưng lại không có cách nào để giải thích. 1. DYSPHORIA Thường được dùng để diễn tả sự trầm cảm trong các rối loạn tâm lý, dysphoria là trạng thái nói chung của sự buồn bã bao gồm sự bồn chồn, thiếu sức sống, lo âu và một sự khó chịu rất mơ hồ. Nó là trạng thái đối lập với trạng thái hưng phấn, và khác với trạng...

Trái tim ơi ta muốn lắng nghe người!

Từ fb chị PTV Tâm hồn là gì thế? Đó là cái nguồn năng lượng luôn khát khao được sống một cuộc đời có-ý-nghĩa, sống cho riêng mình chứ không phải cho người khác nhìn vào khen ngợi. Làm thế nào để sống với tâm hồn? Nói như Joseph Campbell: Hãy đi theo tiếng gọi của phúc lạc. (Follow your bliss.) Hãy làm điều bạn đam mê. Hãy lưu ý đam mê khác với sở thích. Đam mê là đều đến từ trái tim bạn. Còn sở thích đến từ trí não. PTV Làm sao để ta nhận ra mà ko nhầm lẫn... "  LÀM GÌ KHI TÂM HỒN TA THAN KHÓC? Người nào có chút nhận biết về bản thân đều nhận ra trong hầu hết thời gian tương giao với tha nhân, ta đều đeo một chiếc mặt nạ (persona). Hay nói cách khác, ta sống với bộ mặt giả.  Nhưng tại sao ta lại phải sống như thế? Theo Carl Jung thì, "bộ mặt giả... tồn tại bởi người ta cần phải thích nghi với cuộc sống, bởi sự tiện lợi cho bản thân."  Nói nôm na, ta đeo mặt nạ là bởi là ta cần được xã hội coi trọng, công nhận mình là một thành viên ...