Chuyển đến nội dung chính

Duyên!

đặt tạm đã! moi từ drap lên cho hưng phấn :P

1. Một ngày nào đó mình đã mơ ước được ôm cái máy ảnh mà long nhong vậy đấy và mỗi khi nhớ lại điều này cũng là lúc mình thấy ghét mình quá đỗi bởi cái hứng thích thú nửa vời. Híc! cái thú chả chạm đến say và cái say chả thèm vật vã! Giá mà cứ vật đi nhỉ, cứ say đi nhỉ, cứ thú đi nhỉ để mà quên, mà rũ, mà bay thì có chắc là đã khác ko nhỉ.!? ờ có lẽ là cái được ít nhất cũng là sung sướng hay gọi là tự sướng cũng được.

Lý do thì nhiều lắm luôn, có đến hàng rổ, hàng rá, và mấy cái làn đi chợ đầy ăm ắp mà cái đích để chạm chỉ có một và thế là mình...mình ...mình tụ trách mình chả có duyên :P! Người ta gọi như vậy là "vụng chèo khéo chống". Biết làm sao nhỉ khi ta ko thể say thì đành ngậm ngùi vậy. 

Ngày ấy, mình đã xộng xộc vào zăm ba cái web photo từ .vn.com đến .net, từ tiếng việt rồi lại tiếng anh dù một chữ bẻ đôi chỉ biết phần đã bẻ bỏ; rồi thì load, rồi thì up, rồi thì đu đủ thứ. Cái gì cũng thò vào chọc một cái, ngoáy một cái ra trò lắm. Nào là luật nọ luật kia, nào là bố cục đẹp, nào là đểm trắng nào là cân bằng sáng.... Và rồi mình phát hiện ra một điều hết sức to tát rằng là mình ko có khả năng tự đọc sách, tự mày mò nghiên cứu. Mình ếch lắm, mình cần thực tế cơ, mình nông đân mà cứ phải dí vào tận tay, cứ phải hiển hiện rõ. Nói chung là mình thích truyền khẩu hơn, mình thích cầm tận tay mình hơn, mình thích nhìn thẳng vào mẹt mình hơn. híc! khổ zị!

Nói tóm lại là cho đến giờ phút này cái duyên với ảnh chỉ như cái đèn leo lét. cứ thòm thèm mà xa tầm với. :(

2. Là cái duyên mình có mặt trên đời này. Cách ngày hôm nay đúng 8 ngày vào cái năm cờ hoa ngập đất trời Má nằm một mình trong trạm xá vì người ta đi ăn mừng chiến thắng hết. May quá mà mình vẫn vuông vắn rơi bịch vào cái khay. Mình ko biết phải cảm ơn sự nhỡ nhàng của ba má hay là cố tình nữa vì trên mình đã có hai đồng chí rồi, đã đủ tiêu chuẩn được phép rồi thế nên mình cứ cám hết mình và nồng nhiệt> :) 

Nhận xét

Đăng nhận xét