Chuyển đến nội dung chính

Bàn tay là một món quà

Rating:
Category:Other
“Một bộ hài cốt được cho là của một cặp vợ chồng từ thời đế chế La Mã vừa được khai quật tại Modena (Italia) cho thấy cặp đôi này nắm tay nhau suốt 1.500 năm qua. Các nhà nghiên cứu tin rằng cặp đôi này đã “nhìn vào mắt nhau” khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết và họ đã được chôn cất vào khoảng thế kỷ thứ 5 hoặc 6. Cặp đôi này được chôn cất cùng nhau cách đây khoảng 1.500 năm, trong một ngôi mộ chung bên trong các bức tường của cung điện Modena (Italia)”

Khi đọc tin này, tôi chợt nhớ da diết bàn tay ấm của người ấy. Người mà trong giai đoạn ban sơ của mối quan hệ đã khôn ngoan kiệm lời, chỉ “nói” bằng đôi bàn tay nam tính của mình.
Chàng nói, khi đi dạo, giữa lung linh hoa đèn và sự đông đúc náo nhiệt của trung tâm Sài Gòn mùa Giáng sinh, bàn tay to lớn và cứng cáp nắm lấy bàn tay tôi kéo lại gần cho khỏi lạc, như cái tổ ủ con chim bé nhỏ…
Nhưng chỉ nắm vừa đủ chặt, vừa đủ lâu vào những khoảnh khắc quyết định để tôi có cảm giác của một đứa trẻ hiếu động được người lớn trông chừng nhưng vẫn đủ tự do tung tẩy…
Chàng nói khi dắt tôi sang đường, bằng một cái choàng qua vai, rất khẽ, như thể cánh con chim đại bàng, chỉ giang ra để che chở, nhưng không để lại một chút trọng lực nào trên ngọn cây.
Chàng nói khi sắm vai bồi bàn mang những đĩa đồ ăn cho tôi ở tiệc buffet bởi đôi chân của tôi trở nên mệt nhoài trên giày gót nhọn.
Chàng nói khi choàng qua vai tôi chiếc áo khoác ấm sực hơi chàng khi sương đêm bắt đầu buông.
Chàng nói vài giây trước khi chiếc taxi dừng bánh trước của nhà tôi khi sự hồi hộp khiến bàn tay nhỏ bé của tôi trở nên run rẩy như sẻ con lạc mẹ.
Chàng nói khi kiểm tra nhiệt độ trên trán khi tôi đang hâm hấp một cơn sốt lạ…
Chàng nói khi bế bổng tôi lên trên đôi tay vững chãi, đẩy cửa vào nhà, với ánh mắt trong trẻo của một thiên thần với niềm tin thơ ngây nhất trần đời rằng tôi bắt đầu cảm lạnh, dù chàng có bằng tiến sĩ y khoa của một ngôi trường danh giá xứ tuyết.
Chàng nói khi tôi chính thức trở thành “bệnh nhân đặc biệt” của chàng, trên chiếc sofa ấm áp, trong giai điệu Smooth Jazz at Midnight chuếnh choáng.

Bàn tay mềm mại như ánh trăng và ấm áp như giấu mặt trời bên trong,

Bắt đầu từ đôi bàn chân mỏi nhừ vì ham giày đẹp... Từng ngón chân được đánh thức, sưởi ấm, xòe nở như những cánh hoa. Đôi vai còn chưa hết co rút cơ vì áp lực công việc cuối năm giãn nở và được là phẳng như chiếc áo mới. Cặp mắt đang nhanh xuống cấp bởi ham dán vào màn hình “chém gió” trên Face Book, tám không biết mệt với bạn bè trên Yahoo Messenger, Skype hằng đêm, giờ ngoan ngoãn khép lại dưới bàn tay ân cần đang truyền một nguồn năng lượng mới. Đầu gối lười vận động suốt ngày co lại dưới chiếc bàn làm việc, chỉ biết dồn hết áp lực vào vài tiếng ngủ nướng sáng chủ nhật giờ ngoan ngoãn như biết lỗi, dưới cơn lốc xoáy êm dịu của lòng bàn tay thoảng mùi hương vanila.

Tôi chỉ muốn mãi mãi nhắm tịt mắt lại dưới bàn tay ấy.

“Vuốt ve đàn bà dễ hơn là ủi quần áo” – chàng hóm hỉnh
“Nếu hai thứ cùng nhăn thì đều khó như nhau.” – tôi cũng chẳng vừa.

Chàng bảo: “Câu đó nên khắc trên bia mộ những kẻ độc thân đến hơi thở cuối cùng, những kẻ đủ sức chống lại sự cám dỗ chết người của đời sống uyên ương chứ không như phần lớn đàn ông nhiều khi chỉ vì lười giặt giũ nấu nướng rồi ngã vào hôn nhân, đâu biết chỉ vào năm sau nó biến thành cái vạc dầu”.

Ngôn từ của chàng tỉnh rụi, như thể chàng chẳng dễ bị cám dỗ, nhưng bàn tay chàng lại tăng nhiệt, lại tấu lên một giai điệu khác, vô cùng dìu dặt và tình tứ… Chúng khiến trí tưởng tượng của tôi vỗ cánh. Chúng khiến cơ thể tôi phút chốc tan biến vào khoảng không bao la, bát ngát núi đồi và thảo nguyên, đỉnh Hymalaya và những đám mây thư nhàn băn khoăn tự hỏi mình với bầy cừu dưới kia có gì phân định, những hồ đầm phút chốc hóa thành đại dương mênh mang, thăm thẳm...

Đâu phải lúc nào lời nói cũng là một tôi tớ trung thành của trái tim, phải không?
Như giờ đây, khi lời nói không hoàn hảo bằng những thông điệp mà bàn tay chàng đang diễn tả, thì tôi sẽ đóng đôi tai vật lý của mình lại, để “nghe” bằng đôi tai vi tế của ức triệu tế bào đang bừng thức như hoa cỏ mùa xuân.

Hình như ông già Noel đã tụt xuống ống khói từ đêm qua, bỏ lại túi quà trên 70 ký. Việc của tôi là giữ mọi sự trong thinh lặng để cảm nhận “món quà” này thật trọn vẹn.
Đâu phải cái gì cũng có thể và nên diễn tả bằng lời. Càng về sau, tôi càng hiểu, khi chàng im lặng là bởi chàng đang nói với tôi thật nhiều.

Ba năm trôi qua, tôi ẩn mình, lặng lẽ ghi nhận một nick thân thuộc lâu lâu lại rực lên trên cửa sổ Skype. Không biết cuộc hôn nhân của chàng ra sao, nhưng ngày nào chàng cũng online rất muộn. Chàng đang lướt web tìm một tour du lich hay dạo các shopping mall tìm món quà thật giá trị cho vợ mới cưới nhân dịp lễ Giáng sinh, bù lại những ngày vùi mình vào công việc?

Chúng tôi đã chẳng nắm tay nhau đi đến cùng, bởi đáng tiếc là không phải lúc nào tôi cũng đủ tỉnh thức để im lặng lắng nghe tiếng nói từ đôi bàn tay giấu mặt trời kia. Câu chuyện hai bộ xương nắm tay nhau trong hầm mộ suốt 1.500 năm qua khiến tôi cay mắt. Tôi muốn nhắn cho chàng: ngốc ơi, tìm chi cho xa, khi bàn tay chứa đầy sự trìu mến của anh chính là một món quà tuyệt nhất!

Nhưng ông già Noel hình như chẳng còn chui vừa ống khói đầy nghẹt bồ hóng những giận hờn, nghi kị, lo toan trong ngôi nhà đó nữa…
Phạm Tường Vân
(Đẹp magazine 12/2011)

Nhận xét

  1. Người Đức có một câu ngạn ngữ thật hay:Đầu tiên hãy nhìn vào đôi mắt ấy,rồi sau đó là bàn tay sẽ nói tiếp những ngôn từ câm lặng nhưng ấm nóng và có cánh , khi âm thanh đã trở thành bất lực và vô nghĩa .Đúng là bàn tay là món quà của thượng đế ban cho thật.
    Phạm Tường Vân luôn viết những câu chuyện nhỏ, với một bối cảnh của đô thị , những nhân vật nữ luôn sành điệu và tinh tế một cách...cuộc sống nhân vật thì luôn hào nhoáng và thị dân .

    Trả lờiXóa
  2. Câu chuyện đôi bàn tay nắm tay nhau trong câu chuyện đầu thật cảm động.
    Câu chuyện phía dưới có vẻ hay ho nhưng ko có thực vì hiếm có chàng trai nào đi du học hào hoa, phong nhã, giỏi giang như vậy còn sót lại để choàng vai, âu yếm cô gái như trong chuyện đâu vì chàng đã mải mê ôm những cô gái ở xứ tuyết hoặc ôm những cô gái đến xứ tuyết từ lâu rồi.

    Trả lờiXóa
  3. Thường con cá mất là con cá to em à.

    Trả lờiXóa
  4. Im lặng là đỉnh cao của âm thanh... Ngôn ngữ của bàn tay là đỉnh cao nhưng phải do cộng hưởng của bên nghe nữa.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét