Chuyển đến nội dung chính

Đi làm và ở nhà!

Có cái bài viết này thấy hay, đã copy về đây định dành cho sui yêu quý và một vài người bạn nhưng vì muốn viết đôi dòng mà cất vào drap. hôm nay trưng vậy...


 Mình còn nhớ ngày xưa từng ngồi nói chuyện với chị bạn, chúng tôi tự hỏi nhau rằng tại sao sao người ta cứ ở nhà lo nội chợ mà ko thấy chán nhỉ. Ôi sao mà ngày đó chúng tôi lại đi hỏi một câu hỏi cực ký vô duyên và ngớ ngẩn đến vậy. Chúng tôi đã nghĩ rằng nếu chúng tôi phải ở nhà thế, chúng tôi sẽ bí bách lắm sẽ cuồng loạn mất chúng tôi phải lao ra khỏi nhà, phải đến công sở, phải giao tiếp, phải kiếm tiền dù ít dù nhiều cũng là tiền mà chúng tôi tự kiếm tự tiêu ko phải xòe tay mà xin tiền người khác. hự hự! 

Tấm danh thiếp của người hàng xóm.

Tiếng chuông ngân dài, tôi chạy từ trong bếp ra phòng khách mở cửa. Không hiểu ai bấm chuông? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến ngôi nhà này, không quen ai ở đây cả. Tôi nhìn chiếc quần ngố với chiếc áo phông có mấy vết bẩn từ mấy thùng đồ đạc. “ Thôi kệ, chuyển nhà mà.”

Cửa mở, ngoài cửa là một thiếu phụ trẻ, xinh đẹp, mang thai, tay dắt một cô bé rất xinh xắn khoảng 2 tuổi, tự giới thiệu là hàng xóm của tôi, muốn hỏi tên, chúc mừng chúng tôi chuyển tới nhà mới. Cô bé nhảy choi choi, nói liên tục, hỏi rất nhiều. Người mẹ đưa tôi một tấm danh thiếp và nói nếu cần giúp gì thì cứ nói với cô ấy, rồi nói sẽ không làm phiền nữa, để chúng tôi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa đang ngổn ngang những thùng đồ.Đóng cửa rồi, tôi mới đọc tấm danh thiếp. Lần đầu tiên, tôi thấy một tấm danh thiếp thế này:Mẹ của Emily và vợ của Steve.>Số di đông: xxxxxCầm tấm danh thiếp, tôi ngồi xuống đi văng, quên cả việc dọn nhà.Tôi cứ ngồi và ngẫm nghĩ.Tôi nghĩ về một mẩu đối thoại hay gặp ở giai đoạn trước khi sinh con. Bạn làm gì? Tôi ở nhà nội trợ và trông con. Oh….

Nhận xét