Chuyển đến nội dung chính

Chúc anh chị, bè bạn trong nghề báo và phục vụ nghề báo luôn mạnh khỏe, vui vẻ và yêu nghề! HUG!

Nhận xét

  1. mình thích bài thơ này của bác Phùng Quán, xin post lên đây:

    Lời mẹ dặn..

    Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
    Mẹ tôi thương con không lấy chồng
    Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
    Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

    Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
    Ngày ấy tôi mới lên năm
    Có lần tôi nói dối mẹ
    Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
    Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
    Ôm tôi hôn lên mái tóc
    - Con ơi -
    trước khi nhắm mắt
    Cha con dặn con suốt đời
    Phải làm một người chân thật.

    - Mẹ ơi, chân thật là gì ?
    Mẹ tôi hôn lên đôi mắt
    - Con ơi một người chân thật
    Thấy vui muốn cười cứ cười
    Thấy buồn muốn khóc là khóc.

    Yêu ai cứ bảo là yêu
    Ghét ai cứ bảo là ghét.
    Dù ai ngon ngọt nuông chiều
    Cũng không nói yêu thành ghét.
    Dù ai cầm dao dọa giết
    Cũng không nói ghét thành yêu.

    Từ ấy người lớn hỏi tôi :
    - Bé ơi, bé yêu ai nhất ?
    Nhớ lời mẹ tôi trả lời :
    - Bé yêu những người chân thật.

    Người lớn nhìn tôi không tin
    Cho tôi là con vẹt nhỏ
    Nhưng không ! Những lời dặn đó
    Như trang giấy trắng tuyệt vời,
    In lên vết son đỏ chói.

    Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
    Đứa bé mồ côi thành nhà văn
    Những lời mẹ dặn thủa lên năm
    Vẫn nguyên vẹn mầu son chói đỏ.

    Người làm xiếc đi dây rất khó
    Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
    Đi trọn đời trên con đường chân thật.

    Yêu ai cứ bảo là yêu
    Ghét ai cứ bảo là ghét.
    Dù ai ngon ngọt nuông chiều
    Cũng không nói yêu thành ghét.
    Dù ai cầm dao dọa giết
    Cũng không nói ghét thành yêu.

    Tôi muốn làm nhà văn chân thật
    Chân thật trọn đời
    Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
    Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
    Bút giấy tôi ai cướp giật đi
    Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

    - Phùng Quán -

    Trả lờiXóa
  2. hehe, em đánh đố các nhà báo VN bi giờ quá, mấy ai có được cốt cách như bác Phùng Quán....

    Trả lờiXóa
  3. Hehe, cảm ơn em nhé, anh chạy qua nhận cái hug.

    Trả lờiXóa
  4. em dành cho bạn bè em thôi và em tin :)

    Trả lờiXóa
  5. Đúng rồi, cứ dành hug cho bạn bè. Mắc gì đãi người ngoài.

    =))

    Trả lờiXóa
  6. em chúc mọi người, ai chúc cho em?

    Trả lờiXóa
  7. Nghe bao la goi tron roi. e nghi vay. a co hoat dong viet lach gi la cung nhan nhe.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trạng thái cảm xúc

10 TRẠNG THÁI TÂM LÝ BẠN CHƯA TỪNG NGHE TỚI VÀ THỜI ĐIỂM MÀ BẠN TRẢI QUA CHÚNg Lưu ý :  Các trạng thái cảm xúc trong bài chưa có tên tiếng Việt nên mình sẽ giữ nguyên bản tiếng Anh. Một số trạng thái sau khi đọc xong bạn có thể liên tưởng tới những từ miêu tả trong tiếng Việt (giả dụ “lâng lâng”, “choáng ngợp”,…) nhưng đây là tên khoa học chính xác nên mình vẫn sẽ giữ quan điểm tôn trọng nguyên bản. Tuy nhiên nếu có từ nào dịch được thì mình sẽ để tên tiếng Việt trong ngoặc đơn bên cạnh. Mọi người đều hiểu ý bạn khi bạn nói mình vui vẻ hay buồn bã. Thế còn những trạng thái tâm lý không thể gọi tên thì sao? Sau đây là những cảm xúc mà bạn có thể đã từng trải qua nhưng lại không có cách nào để giải thích. 1. DYSPHORIA Thường được dùng để diễn tả sự trầm cảm trong các rối loạn tâm lý, dysphoria là trạng thái nói chung của sự buồn bã bao gồm sự bồn chồn, thiếu sức sống, lo âu và một sự khó chịu rất mơ hồ. Nó là trạng thái đối lập với trạng thái hưng phấn, và khác với trạng...

Trái tim ơi ta muốn lắng nghe người!

Từ fb chị PTV Tâm hồn là gì thế? Đó là cái nguồn năng lượng luôn khát khao được sống một cuộc đời có-ý-nghĩa, sống cho riêng mình chứ không phải cho người khác nhìn vào khen ngợi. Làm thế nào để sống với tâm hồn? Nói như Joseph Campbell: Hãy đi theo tiếng gọi của phúc lạc. (Follow your bliss.) Hãy làm điều bạn đam mê. Hãy lưu ý đam mê khác với sở thích. Đam mê là đều đến từ trái tim bạn. Còn sở thích đến từ trí não. PTV Làm sao để ta nhận ra mà ko nhầm lẫn... "  LÀM GÌ KHI TÂM HỒN TA THAN KHÓC? Người nào có chút nhận biết về bản thân đều nhận ra trong hầu hết thời gian tương giao với tha nhân, ta đều đeo một chiếc mặt nạ (persona). Hay nói cách khác, ta sống với bộ mặt giả.  Nhưng tại sao ta lại phải sống như thế? Theo Carl Jung thì, "bộ mặt giả... tồn tại bởi người ta cần phải thích nghi với cuộc sống, bởi sự tiện lợi cho bản thân."  Nói nôm na, ta đeo mặt nạ là bởi là ta cần được xã hội coi trọng, công nhận mình là một thành viên ...