Chuyển đến nội dung chính

Mưa mấy mùa... mây mấy độ thu...*

Vườn thức một mùi hoa đi vắng*
Vườn thức một mùi hoa đi vắng

Mình như đang uống một thứ rượu quý. Mình chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ thật nhỏ và nên ngậm lâu trong miệng để 10 nghìn cái nụ nếm trên lưỡi thấm thấm từng phần tử của giọt rượu quý với đầy đủ hương vị ngọt, đắng, cay, mặn, nồng vân vân và vân vân.... Và cũng có lẽ là quý nên người ta cứ rót từng giọt, từng giọt vào cái chén hạt mít cho mình. Từng giọt, từng giọt ngậm trong miệng thật lâu để cảm nhận rồi hãy... ực!
ưh! mình rất thèm, rất rất thèm...
Công phu quá!
vì mình thiếu tinh tế hay sao? (có lẽ thế)

Mình như bước chân trong khu nhà toàn bằng kính lung kinh lắm dưới khúc xạ của ánh mặt trời, huyền ảo lắm dưới ánh sáng ma mị của trăng. Bước thật khẽ, nhón thật êm im lặng và im lặng để tất cả sự huyền diệu đó bao bọc lấy thân mình. Nhẹ thôi, thật nhẹ!
suỵt!!!!
mình rất vụng về! (có lẽ là như thế)

(* Bóng chữ - Lê Đạt)

Nhận xét

Đăng nhận xét