Chuyển đến nội dung chính

và thế là ta đành chịu thua

_DSC6462
Sapa tết 2010

Trời nắng hửng ấm áp hơn, cái lạnh chỉ còn se sẽ! và cảm giác chỉ muốn phi ra đường thôi. Mẹ ko làm chủ được mình và mẹ đã lôi kéo, hứa hẹn đưa các con đi chơi ấy thế mà sự cố xảy ra nên đành hủy. Các con dán đoạn tại nhà ông bà ngoại và mẹ thì ngồi đây chờ BS xử lý cho cái răng xuất ngoại giao bị sún miễn cưỡng. Ngoại giao mà nên ko đừng được, ko thể nào trì hoãn được. Chả nhẽ mai đi làm gặp ai cũng khó đăm đăm chả dám cười nói tán tiếc gì. híc! Các con thông cảm không nhỉ!
khộ thế chứ lị!

Và chiều nay bạn ộp cũng phải nghỉ buổi học đàn vì mẹ. Mẹ chả thể đưa bạn ý về nhà rồi lại lộn đi gặp bs. Nhưng may quá bạn ý lại tình nguyện xin nghỉ buổi hôm nay, chỉ có mẹ là ngồi tiếc ngẩn. Thực tình thì mẹ chỉ sợ bạn ý nản lòng như những lần học năng khiếu khác, cứ nửa vời là bỏ. Dễ hài lòng với bản thân mình lắm nên chả bao giờ cần cố gắng cả.
Lần nay may mắn làm sao (nói vụng thế) Bạn ý lại thật là hứng thú và say sưa. Ngoài sự mong đợi của mẹ. Mục đích đầu tiên hướng bạn theo học đàn ko mấy sáng sủa vì thấy bạn có tai nghe ko tốt lắm lại toàn hát sai nhạc. Cho bạn học đàn để bạn rèn luyện tính kiên nhẫn, và tính tập trung trong những việc khác. :) thế mà ngược lại bạn tiếp thu khá nhanh và rất thích thú. Cứ đi học về việc đầu tiên là ngồi vào đàn dạo một lượt những bài học và lại còn mày mò đủ thứ nữa. Mẹ hí hửng mừng thầm!

Còn bạn oạp thì mẹ đành chịu thua đây. Bạn cứ nài nỉ " mẹ ơi Minh nghỉ học đàn rồi nhé! minh ko thích học đàn đâu. Học đàn chán lắm!"
Híc! bao nhiêu hi vọng mẹ đặt ở chỗ này. Mẹ cứ nghĩ ban oạp sẽ say sưa hơn anh cơ đấy. Nhầm nhọt hết cả. Ngày bé bạn yêu ca hát lắm và luôn hát đúng nhạc. Cứ đi đâu thấy thấy đàn thấy trống là mắt mũi sáng rỡ lao vào phừng phừng. Vậy mà chả hiểu sao lần này lại thành ra thế. Sau những buổi đi học về bản chỉ ngồi vào đàn đánh đúng mấy nốt cô dậy phừng phừng phừng là bạn phủi đít đứng dậy kêu: xong! thế chứ lỵ! chả có hứng thú gì! Thế mà còn đòi mẹ nghe oạp sáng tác nhé! híc chả hiểu sáng tác gì đây.
Mẹ tiếc lắm vì bạn ý có tai nghe tốt, tiếp thu nhanh và tay lại rất khéo. Cô giáo cũng tiếc mà chả biết làm sao vì bạn ý lười. híc! Lại ko nên ép buộc nên mẹ thua rồi.

+ "mẹ ơi minh ko học nhạc đâu, minh ghét! minh thích vẽ hơn! sau này là minh làm thiết kế"
- mẹ bảo: " con nên học nhạc vì con có khả năng và nhạc lại giúp con thư giãn nhé và khi nghe nhạc con sẽ  có nhiều sáng tạo trong thiết kế nữa" ;)
+ " Minh ko cần học đâu! Minh nghe nhạc cũng được mà"
-  nhưng mà mẹ nghĩ nếu học nhạc sẽ tốt hơn đấy!
+ sau này minh lớn minh học mẹ ạh

- thế lớn là khi nào?"
+ Khi nào minh bằng anh Tin (Anh Tin đang học lớp chín rồi)
thế là bạn ý bật nhạc lên nghe luôn!

Mẹ chịu đấy! thôi thì tùy bạn ý vậy. Có  thể sau này bạn ý sẽ phát hiện ra loại nhạc cụ khác hấp dẫn bạn ý hơn chiếc đàn organ này. Và cũng có thể bạn ý sẽ chỉ thưởng thức và hưởng thụ những gì âm nhạc mang lại. Như vậy cũng tốt lắm rồi.

Ít ra là cũng xóa mù ko như bố mẹ của bạn ý.

Chỉ có điều là mấy ngày trước hai anh em đi học ríu rít. còn bây giờ chỉ còn mình anh. Mẹ chỉ lo anh nản :P

Nan giải!

Nhận xét

  1. Hihi...Giờ chị mới hiểu OP OAP là hai nhân vật quan trọng nhất của em đây. Đúng là âm nhạc thì ko thể ép ,rất nhiều người hát hay,đờn giỏi nhưng ko phải là nhạc sĩ, ca sĩ , đờn sĩ ...mà có thể là nhiều loại sĩ sĩ trong đó có cả bác sĩ.Nhiều người chẳng hát hay đờn giỏi nhưng lại say mê thưởng thức âm nhạc.Âm nhạc làm cho đời sống tinh thần thêm phong phú ,tình yêu thêm thăng hoa...vậy là OP OAP có tất cả rồi đó, em an tâm đi. Hihi

    Trả lờiXóa
  2. Dòm cái pic ,hai đứa con em xinh xắn và thông minh ,có chút tinh nghịch nữa nè. Mẹ theo hai đứa này ...hụt hơi là chắc.hihi

    Trả lờiXóa
  3. thương cái răng. (pic tuyệt quá)

    Trả lờiXóa
  4. của để dành ngon quá...tỵ ghê, hihi...

    Trả lờiXóa
  5. Chia buồn với ...cái răng!
    Chia vui với anh OP...

    Trả lờiXóa
  6. Hoan hô con rể, thật quyết đoán, hoan hô.

    Trả lờiXóa
  7. được thế em hụt hơi cũng chấp nhận đấy ạh :D

    Trả lờiXóa
  8. thôi anh đừng tị! một công chúa đáng giá cũng chả kém cạnh gì :)

    Trả lờiXóa
  9. xui & Xoăn: ủng hộ áh! híc!

    Trả lờiXóa
  10. mẹ cứ lo ngay ngáy cô mèo ạh!

    Trả lờiXóa
  11. nhiều khi mẹ cũng bí ko biết phải làm thế nào chị ạh :)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trạng thái cảm xúc

10 TRẠNG THÁI TÂM LÝ BẠN CHƯA TỪNG NGHE TỚI VÀ THỜI ĐIỂM MÀ BẠN TRẢI QUA CHÚNg Lưu ý :  Các trạng thái cảm xúc trong bài chưa có tên tiếng Việt nên mình sẽ giữ nguyên bản tiếng Anh. Một số trạng thái sau khi đọc xong bạn có thể liên tưởng tới những từ miêu tả trong tiếng Việt (giả dụ “lâng lâng”, “choáng ngợp”,…) nhưng đây là tên khoa học chính xác nên mình vẫn sẽ giữ quan điểm tôn trọng nguyên bản. Tuy nhiên nếu có từ nào dịch được thì mình sẽ để tên tiếng Việt trong ngoặc đơn bên cạnh. Mọi người đều hiểu ý bạn khi bạn nói mình vui vẻ hay buồn bã. Thế còn những trạng thái tâm lý không thể gọi tên thì sao? Sau đây là những cảm xúc mà bạn có thể đã từng trải qua nhưng lại không có cách nào để giải thích. 1. DYSPHORIA Thường được dùng để diễn tả sự trầm cảm trong các rối loạn tâm lý, dysphoria là trạng thái nói chung của sự buồn bã bao gồm sự bồn chồn, thiếu sức sống, lo âu và một sự khó chịu rất mơ hồ. Nó là trạng thái đối lập với trạng thái hưng phấn, và khác với trạng...

Trái tim ơi ta muốn lắng nghe người!

Từ fb chị PTV Tâm hồn là gì thế? Đó là cái nguồn năng lượng luôn khát khao được sống một cuộc đời có-ý-nghĩa, sống cho riêng mình chứ không phải cho người khác nhìn vào khen ngợi. Làm thế nào để sống với tâm hồn? Nói như Joseph Campbell: Hãy đi theo tiếng gọi của phúc lạc. (Follow your bliss.) Hãy làm điều bạn đam mê. Hãy lưu ý đam mê khác với sở thích. Đam mê là đều đến từ trái tim bạn. Còn sở thích đến từ trí não. PTV Làm sao để ta nhận ra mà ko nhầm lẫn... "  LÀM GÌ KHI TÂM HỒN TA THAN KHÓC? Người nào có chút nhận biết về bản thân đều nhận ra trong hầu hết thời gian tương giao với tha nhân, ta đều đeo một chiếc mặt nạ (persona). Hay nói cách khác, ta sống với bộ mặt giả.  Nhưng tại sao ta lại phải sống như thế? Theo Carl Jung thì, "bộ mặt giả... tồn tại bởi người ta cần phải thích nghi với cuộc sống, bởi sự tiện lợi cho bản thân."  Nói nôm na, ta đeo mặt nạ là bởi là ta cần được xã hội coi trọng, công nhận mình là một thành viên ...