Bảo ban con cũng là răn mình: 1. Đừng nói cho sướng miệng. Người xưa đã dạy: “Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói”, vì vậy con phải luôn nhớ suy nghĩ thật kỹ trước khi nói bất cứ điều gì, đặc biệt là những chuyện quan trọng hay tế nhị. 2. Đừng vội đưa ra kết luận khi đứng trước một sự việc nào đó. Thậm chí khi con đã tìm ra lời giải cho vấn đề thì cũng không nên gấp gáp, vì rất có thể vẫn còn những đáp án tốt hơn. Hãy học cách giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp, chịu khó thay đổi g óc nhìn để tư duy nhiều chiều, từ đó tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất. 3. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. “Đơn giản hóa” là tuyệt chiêu giúp chúng ta đương đầu với những vấn đề phức tạp, hóc búa. 4. Trên đời này, không tình yêu nào tự nhiên mà có, chẳng thù hận nào lại không có nguyên do. Đừng tham gia vào những cuộc bình phẩm người khác, chỉ cần “nghe, biết, để đấy” là được, tránh để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy yêu, ghét của người đời. 5. Tiết kiệm là thói quen tốt nhưng nó khác hoàn toà...
Chật mí ấm. Hix.
Trả lờiXóaVới sự đảm đang của mẹ op thì ko có con tim nào ở nhà thấy chật đâu
Trả lờiXóanhời 1 bàihát đấy mợ Bụ à, em op có hàm ý giề thế...
Trả lờiXóaThì nghĩ em op ưu tư qua nhời hát mừ, qua ghẹo em í tị. Hiii
Trả lờiXóaỪ bài này hay thật:
Trả lờiXóaTình yêu mong manh như giọt sương sớm đậu trên cỏ biếc, biết đâu sẽ tan biến rất nhanh trong nắng gió hanh hao
Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết mang em về trời
Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Em về tinh khôi đấy... Khúc hát cho bầu trời xanh thẳm ngan ngát gió hương, cho đồng nội mênh mang màu hoa trắng thanh khiết, và cho những vạt áo lụa còn thơm…
Giai điệu bài hát bỗng trở nên gấp gáp hơn, tha thiết hơn. Những nỗi niềm lắng sâu bừng lên mãnh liệt cùng điệp từ “Biết đâu”. Những ẩn dụ trong từng câu hát tinh tế đến xao xuyến. Chúng tựa hồ một sợi lông vũ trắng muốt bay nhẹ nhẹ trong gió, hay giống như một tia nắng mảnh mai. Hình ảnh “con sông thương cạn kiệt” chợt vắt qua trái tim ta nỗi cô đơn chênh vênh
Biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời… hoá thân… sớm mai
Và em sẽ cất cánh phương nào…thênh thang…mây khói…
Tình yêu, có lẽ cũng giống như một dòng sông, bên lở bên bồi, khi đầy khi vơi, khi bình lặng lúc dữ dội? Ngày nào đó, ai biết được rằng sông sẽ cạn dòng yêu thương? Thế nên, mong em, trong khoảnh khắc này, cứ “về tinh khôi”- mang cho ta một chút hân hoan, một chút âu lo lắng đọng thành bản tình ca lãng mạn khiến trái tim miên man.
Dù cho đến một ngày như vậy, ta cũng xin hát khúc ca:
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này…nhớ nhung…phút giây…
ấm tóat cả mồ hôi :D
Trả lờiXóaTim em lại rộng quá ý ;)
Trả lờiXóachết!
thích câu hát đó thôi ạh! :)
Trả lờiXóacảm nhận của mình sẽ viết khác :)
Trả lờiXóa