Chuyển đến nội dung chính

"...Mùa đông đến trong đêm trời trở gió..."

Mùa đông

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…

Tác giả: Trần Đức Tuân
(theo 24h)

----------------------------------------------------------------

Phố đã ngả về đông mà mình thì chưa quen với gió lạnh.

(lại vừa mắng con xong tụt hết cả hứng rồi tức quá!)

Nhận xét

  1. Con là tài nhất trong vụ làm mẹ tụt hứng đấy.

    Trả lờiXóa
  2. kéo hứng lên chưa nàng xinh?

    Trả lờiXóa
  3. Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
    Với cái lạnh của một chiều lạc bước
    Với những gì mà anh không biết trước
    Và với em, nhưng là của ngày xưa

    Bài thơ hay!
    Đang ngỡ mẹ op oap tối tác....

    Trả lờiXóa
  4. khổ thế đấy chị ạh!
    vừa ngang vừa bướng lại còn mất tập trung nữa chứ - giống hệt mẹ nó :D

    em kéo rồi :*

    Trả lờiXóa
  5. hihi! có chị đồng cảm!

    hug!

    Trả lờiXóa
  6. em đâu có tài thế :)

    đọc đọan này thấy thương đồng chí "anh" nhỉ!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét