Chuyển đến nội dung chính

ngày thư 7

vắng hoe vắng hoắt.
chẳng biết đã bao lần mở ra rồi lại đóng vào vì thấy nhạt thênh thếch.
thôi thì cũng đặt vào đây vài thứ để cất đi vậy.

Ngày trôi qua ko kịp giữ lại là ngày trôi luôn.
ko thể nào diễn tả lại cảm giác hiện tại. Buông - Gấp - Nản - Phân vân ... ối giời ơi chẳng thể nào hiểu được. Chửi thề được một câu chắc thỏai mái hơn

tôi ngồi trên văn phòng trong cái sự quên lãng vô tình hay cố ý cũng chẳng rõ, thấy nhiệt hiết nó tụt đôi hai lần.

Tôi tự hỏi rồi sẽ thế nào nhỉ!
Bao nhiêu năm trời tôi xòe hai bàn tay vẫn một màu trắng, trắng trong đến quặn lòng.
Và nhiều giả thiết nếu, nếu, nếu....thì, thì, thì.....cũng chẳng để làm gì phải ko. Sự thật là như thế.

Tôi vừa đọc một câu rằng "no pain, no gain" (ko mạo hiểm, ko lợi nhuận)
ai cha! đâu phải ai cũng có thể mạo hiểm nhỉ

tôi phải tìm xem tôi số mấy đây? giầy dép còn có số nữa là

vớ vẩn nhất quả đất!

Nhận xét