Chuyển đến nội dung chính

Đôi bạn (January 19, 2009)

Chẳng mấy mà chúng đã gần gũi nhau như một đôi bạn đồng tuổi. Mỗi lần im lặng nghe chúng chơi với nhau và nói chuyện thủ thỉ rằng cậu cậu tớ tớ là ko thể nhịn được cái cười tủm tỉm. Cậu thế nọ, tớ thế kia, rồi nào là chúng mình hoà thuận nhé... gớm gớm nghe mà cứ lâng lâng là. Nhưng để rồi đến một lúc nào ko tìm được tiếng nói chung là chúng sẵn sàng dùng chân tay hay một đồ vật nào đó thay cho lời nói và rồi nước mắt, nước mũi và đủ các thể loại khác tung ra hết cả. Và cho đến lúc này anh em phân định rạch ròi, đứa nào cũng biết khai thác triệt để lợi thế cuả thằng làm anh và lợi thế của thằng làm em. Thông thường thì thằng anh hay phải chịu thiệt vì lớn hơn nên phải nhường em còn thằng em được thể hay ăn vạ lắm. Nhưng mà rồi cũng phải có lúc thật công bằng ko thì anh lại bị ức chế quá và thế là đôi lúc anh được thể cứ đổ tội riết cho em mặc dù cái nguyên nhân gốc gác để xảy ra hỗn chiến là anh đùa dai để em tức khí. Làm trọng tài, làm thương thuyết quả là vất vả và những khi bế tắc là phải dùng đến quyền uy của người lớn và thậm chí thi thoảng phải dùng cả vũ lực nữa.
Mấy ngày vừa rồi mặc dù cả 3 mẹ con đều ốm nhưng ko thể nào lại ko xảy ra những tình hình như trên và khiến cho cái cổ họng của mẹ cứ khục khặc mãi ko khỏi. Cho đến ngày hôm qua mặc dù mẹ đã dùng hết liều kháng sinh rồi mà mỗi lần nuốt nước miếng vẫn cứ như nuốt phải một cái gai to đùng, ức quá!
Và cũng trong mấy ngày vừa rồi hai khuôn mặt bầu bầu xinh xắn cuả chúng đã được thay thế bằng hai khuôn mặt còi choắt. Khổ! Không những thế đồng chí anh còn phải nghỉ học mất một tuần ảnh hưởng đế tiến độ tiếp thu bài vở. Không biết rồi khi đi học lại sẽ làm sao đây nhỉ??? Tình hình là hơi gay ở chỗ có cho mẹ cháu xem sách rồi dạy lại thì mẹ cháu cũng bó tay vì nói chung là toàn cháu đi học về rồi dạy lại cho mẹ cháu và mẹ cháu mới hiểu cách học thế nào. hừm hừm! Nhưng mà thôi hi vọng với tài cuả co và sự thông minh của cháu mà cháu sẽ theo kịp bạn bè để mẹ khỏi gào rú ầm ĩ nhà cưả rồi lại ho mãi không khỏi nhọc lắm.
Còn đồng chí em sau mấy ngày ở nhà với mẹ biến thành cái đuôi dài nhằng. Dài đến mức chẳng có bà nào cho ăn hay cho uống được mới điên. Nhưng hôm nay thì chắc đỡ hơn rồi vì hôm nay dứt khoát mẹ cắt đuôi đi làm lại cho dù có ngồi khục khặc điếc tai làng xóm.
Tình hình khả quan đáng hi vọng là hết thuốc sẽ khỏi ốm và ở nhà tẩm bổ để tết này làm chuyến hành trình phơi phới cho bõ cả năm cắm mặt vào máy tính.
Giờ thì ăn cắp chút thời gian rảnh rỗi dạo phố bỏ chỗ nọ nhặt chỗ kia rồi về nhà chắm sóc đôi bạn cho mạnh khoẻ.
:D

Nhận xét