Chuyển đến nội dung chính

1 phút thôi nhé! (December 17, 2008)

Đôi khi người nói những lời làm ta cảm thấy đớn đau cho dù điều đó ta có thể cảm nhận được nhưng khi nghe chính miệng người nói ta mới thấy nó phũ phàng làm sao.
Sang nay phũ phàng bật dậy tình cờ làm ta trạnh lòng qwá trời đất! Ngồi sau lưng bác xe ôm (xe ôm trả tiền đàng hoàng à nha) mà ta thấy muốn khóc quá. Cuộc sống vốn là một chuỗi những vui buồn, những thành công hay thất bại... tùm lum, nói chung là luôn tồn tại 2 mặt. như vậy nó mới đầy đủ, mới toát lên cái sự cân bằng dó.
Vậy mà sao ta lại thấy ta như cái anh khập khiễng vậy àh. Ta ko nói ta vui hay ta buồn mà chỉ là ta cảm thấy những cái thiếu... vậy thôi. Chả phải ta tham lam gi đâu nhé! Ta ham cái bình thường đến ngạc nhiên!
Đôi khi cảm thấy như là ta đứng trước một cánh cửa và ta cứ loay hoay ko mở ra được. Ta vụng về quá àh! Ta chẳng dám đạp đánh uỳnh vào cửa sợ vỡ mất híc híc! nên ta vẫn cứ nâng niu!!!
Đôi khi ta lại sợ ta ko phải, ta sợ cái ta nó lớn lao quá nên ta lại vùi cái ta vào túi để thi thoảng cái ta ngoi lên khóc huhu.
Có lẽ là ta nên nhắm bớt lại một con mắt nhỉ. Nhìn bằng một con mắt ta sẽ vẫn thấy rằng lung linh kinh hoàng.
hôm nay ta cài túi ko chặt thì phải!


Nhận xét