đặt tạm đã! moi từ drap lên cho hưng phấn :P 1. Một ngày nào đó mình đã mơ ước được ôm cái máy ảnh mà long nhong vậy đấy và mỗi khi nhớ lại điều này cũng là lúc mình thấy ghét mình quá đỗi bởi cái hứng thích thú nửa vời. Híc! cái thú chả chạm đến say và cái say chả thèm vật vã! Giá mà cứ vật đi nhỉ, cứ say đi nhỉ, cứ thú đi nhỉ để mà quên, mà rũ, mà bay thì có chắc là đã khác ko nhỉ.!? ờ có lẽ là cái được ít nhất cũng là sung sướng hay gọi là tự sướng cũng được. Lý do thì nhiều lắm luôn, có đến hàng rổ, hàng rá, và mấy cái làn đi chợ đầy ăm ắp mà cái đích để chạm chỉ có một và thế là mình...mình ...mình tụ trách mình chả có duyên :P! Người ta gọi như vậy là "vụng chèo khéo chống". Biết làm sao nhỉ khi ta ko thể say thì đành ngậm ngùi vậy. Ngày ấy, mình đã xộng xộc vào zăm ba cái web photo từ .vn.com đến .net, từ tiếng việt rồi lại tiếng anh dù một chữ bẻ đôi chỉ biết phần đã bẻ bỏ; rồi thì load, rồi thì up, rồi thì đu đủ thứ. Cái gì cũng thò vào chọc một cái, ngoáy một...