Ôi trưa nay mình ngồi đói móp mép! Sáng ra vội vàng mới ăn qua quýt, còn thừa lại một ít giờ ngồi ăn tạm trong lúc chờ đợi. Cuối cùng thì khách hàng cũng về (sao khách hàng ko thấy đói nhỉ?) và chồng nình cũng quyết định dắt mình đi ăn phở. Ôi phở ơi! lúc này mình cũng thấy yêu phở quá! Ngồi trong nhà chờ phở mình ngó nghiêng tò mò và đọc được bài thơ về Phở thật hay của cụ Tú Mỡ in rất to dán trên tường. Nhà này PR tốt :) báo chí dán tùm lum. Hình như họ mới dỡ đi cái ảnh chụp với quan chức chính phủ thì phải. (có thể là nhiều người biết bài này rồi nhưng thật tình với mình là lần đầu tiên đọc biết đấy) Bài thơ thế này: "Phở" Trong các món ăn "quân tử vị", Phở là quà đáng quí trên đời. Một vài xu, nào đắt đỏ mấy mươi, Mà đủ vị: ngọt, bùi, thơm, béo, bổ. Này bánh cuốn, này thịt bò, này nước dùng sao nhánh mỡ. Ngọn rau thơm, hành củ thái trên, Nước mắm, hồ tiêu cùng giấm, ớt điểm thêm, Khói nghi ngút đưa lên thơm điếc mũi... Như xúc động tới ruột gan bàn phổi....