Chuyển đến nội dung chính

ngả vào yêu thương (December 19, 2008)

oé! lâu lắm rồi chiều qua tự nhiên lại cầy được quả này để tặng chị Tao lao nhân đọc được cái văn ko vần của chị. Tớ biết là nó cực kỳ lổn nhổn như nhai ngô rang ý nhưng mà tớ vẫn muốn past một phát vào đây cho nó vui . Nói thế là chị TL lại khóc huhu cho mà xem. Đừng khóc chị nhé! ngày giáng sinh vui vẻ ngay đằng trước rồi kià

Ngày trở về

sau cơn mưa
sân ga gột rửa
xoá nhoà tiễn đưa

cánh cửa tàu hé mở
bàn tay người
đón bước chân tôi

thì thầm bên tai tiếng mẹ ru hời
cơn gió muà đông vượt ngàn trùng xa cách
dệt tấm voan choàng lên tôi hơi thở
ngợp mùi quê hương hanh hanh tiết giao mùa
.....

tiếng còi tàu thức gọi
chú chim đen giật mình vươn cánh
nhấc thân mình, điệu vũ giữa trời xanh
bỏ sau lưng cột gỗ thâm trầm
bỏ lại sợi mưa xiên còn vương trên đất

Tôi
giật mình
nhìn lại hành trang
chiếc đồng hồ úp mặt vào tường
tờ lịch bàn chằng chịt vết dấu
ngày trở về thành trò chơi đếm ngược
mười, chín, tám, bảy, sáu, năm...

trên sân ga đoàn tàu vào bến
người đón, người đưa, người tiễn người
người tiễn tôi, người đón tôi
người đưa tôi về quê mẹ
ngả vào yêu thương, tắm trong tiếng ru hời

một ngày xuân nắng vàng e ấp
tôi trở về, tôi trở về, thương yêu!

tớ chỉ chạy theo được có vậy thôi àh

còn đây là cái văn ko vần xịn của chị TL này

Mưa rơi trên xứ người

Mưa...
Sân ga vắng lặng.
Cánh cửa màu vàng trên những toa tàu khép lại.
Đoàn tàu xa
Còi loang ướt.
Không người tiễn đưa...

Nhà ga nhạt nhòa
Những ngọn cây nhô lên
Gọi v
ẫy.
Phía xa,
Mờ xa nữa,
Sau mịt mùng, tít tắp, quê nhà?

Ảo ảnh...

Có cơn mưa xiên ngã
Ướt mất người tôi thương.
Vần thơ xưa dính bệt
Dĩ vãng
xưa mờ nhòe...

Mùa hè lạnh
Xứ người
Chú chim đen rụt cổ
Trên đầu cột gỗ
Mưa...

Homebush, Sydney, 14/12/2008
(Văn không vần)
xịn thế chứ

Nhận xét