Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2010

Chuyện với cả chò

Vào một ngày mưa gió bão bùng hoặc ở một nơi nào đó mưa gió bão bùng (mình đoán thế) Bố gọi hai con lại nằm cạnh và hỏi rằng: các con muốn nghe bố đọc chuyện gì nào? Chặc! Khổ thân! (bão ở đâu ko biết) - Đọc chuyện gì nhỉ? Sự tích con đóm đóm nhé! - Vâng ạh - Chuyện là ngày xửa ngày xưa ở một làng nọ chỉ có toàn đàn bà ko một bóng đàn ông và vì thế hàng năm trên trời có cử xuống một vị thần cẩu xuống ... (hạ giọng đọc thầm) và một ngày nọ có hai chị em ko chịu đựng được quyết tâm lên đường đi tìm chồng. Hai chị em trèo đèo lội suối, vượt bao gian nan vất vả lắm lắm lắm mà ko gặp được ai. Người chị mệt rã rời ko nhấc nổi bước chân còn cô em thì nằm lả đi bên đường. trước khi mất em dặn chị phải tìm cho bằng được. Chị thương em ngồi khóc than bên xác em mãi. Đến hôm sau, xuất hiện một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Hai người mừng rỡ hỏi han chuyện trò, cô biết được rằng chàng trai cũng đang trên đường đi tìm vợ bởi nơi chàng sống cũng ko có bóng giáng đàn bà. Thế là hai người nên v

Ta nghe nghìn giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long lanh

Mình vừa đi uống bia về này, cả rượu nữa! uống với mấy người bạn, chả say! chỉ lâng lâng một chút giờ cũng hết rồi! lạ nhỉ! Ko biết lòng buồn hay vui? "Ta nghe nghìn giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long lanh" Hiện mình đang có một sự phiền hà. Mình nên sống theo cách chủ động tự do của mình hay gò ép theo cách của người khác. Mình ko quen đặt lịch cho cuộc sống hàng ngày, ko quen làm việc gì đúng giờ qui định vì như vậy sẽ thật khó chịu khi mình ko thể nào thực hiện đúng được và cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác (chắc chắn thế vì mình đang bị ảnh hưởng đây). Thật sự mình ko thoải mái cho dù đó có là lễ nghĩa mình cũng ko thể gò ép. So Sorry! mình copy bài viết này bên nhà chị Hằng Đỗ để thi thỏang vào ngẫm nghĩ tí ti - mình thích cách suy nghĩ này. Bài viết của Chu Dung Cơ, bản dịch của Thanh Dũng . Mời mọi người tham khảo.  Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống than

Để một mai vươn hình hài lớn dậy

bài hát này buồn nhỉ! Minh mê cô ca sỹ này từ lâu lắm rồi và bài hát này mình cũng thuộc từ ngày còn bé. Cát bụi (Trịnh Công Sơn) Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai vươn hình hài lớn dậy Ôi cát bụi tuyệt vời Mặt trời soi một kiếp rong chơi Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi Ôi cát bụi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi Bao nhiêu năm làm kiếp con người Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy Cho trăm năm vào chết một ngày Mặt trời nào soi sáng tim tôi Để tình yêu xay mòn thành đá cuội Xin úp mặt bùi ngùi Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui Cụm rừng nào lá xác xơ cây Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy Ôi cát bụi phận này Vết mực nào xóa bỏ không hay Bà ngoại mình sinh năm 1918, Bà đã đi qua hai thế kỷ và giờ đây mình chỉ mong bà được nhẹ nhàng như tiên... mong như vậy là đủ phải không? mình thấy chỉ cần như vậy là thanh thản.

Tuổi nào như lá vàng úa chiều nay

(mượn lời của TCS có chỉnh sửa tí ti ) Con người ta nhiều khi thật là buồn cười ý nhỉ! chẳng biết đã có lúc nào mình như vậy chưa hay là sau này mình có như vậy ko? Nhưng mà cái kiểu nó cứ nhìn thấy rõ sự buồn cười, tưởng như vậy là khéo léo ẹc ẹc! Việc đơn giản mà cứ phức tạp hóa ặc! Nhưng mà thôi đó chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ trong cuộc sống dù sao nó cũng mang đến cho mình những cái cười mỉm vì ko thể ko buồn cười cho được. lại phải cười một cái :) Lâu quá lại vào than vãn và cũng vì lâu quá chẳng buôn bán gì nên bắt đầu thấy mình già thật. Thêm vào đó hắn lại cứ hay nhắc nhở "gần 40 rồi còn trẻ gì nữa". óai! mới vượt qua 30 một vài nấc thôi mà! Thế mà cứ ngỡ!!! Theo quy luật thông thường thì già là ham sống sợ chết lắm (hình như là còn ham đủ các thứ khác nữa ) Thế nên là cứ thấy gì hay hay kéo dài sự sống là mình muốn chộp lấy làm của nả và chia sớt cho ai giống mình :D (cái này mình copy lại từ blog angel 20) THỞ BỤNG ĐỂ CHỮA BỆNH (sáng nào mình cũng